Ông bà mình xưa sao quá chung tình
Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo, chín mười sông cũng lội
Xa cách nhau cứ bồi hồi bổi hổi
Lửa đốt tâm can, chẳng thể đứng ngồi
Họ chờ nhau suốt mùa mận mùa mơ
Cho má hồng phai, cho hết thời con gái
Ôi cái ngày xưa đâu còn mãi
Ai có chờ ai hóa đá cuối chân trời
Cánh cò xưa âu yếm đẩy tao nôi
Đưa cái ngủ vào giấc mơ tuổi nhỏ
Nhánh mạ gầy run, cánh đồng đầy gió
Con ơi hãy ngủ cho lâu…
Câu ca xưa mẹ hát ầu ơi
Bông súng trắng tinh khôi lớn lên từ bùn đất
Đồng đất quê mình chua phèn nước mặn
Lắm nhọc nhằn người – đất nuôi nhau
Miệng em cười chẳng thể giống hoa ngâu
Anh vẫn cứ yêu em nhiều đến thế
Thương câu hát rưng rưng mùa hoa khế
Tím lòng quê người ở mãi không về…
Tháng 11 năm 2012
Nguyễn Thị Phi Phượng